Monday, March 18, 2024

Thiên thần ở những nơi không bình an dưới thế

Cali Today News – Tôi là một Phật tử, tuy vậy, từ lúc còn ở tuổi trẻ thơ, mỗi Giáng Sinh về, tôi thường nhớ đến câu “Vinh danh Thiên Chúa trên Trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm.” 

Nơi quận tôi sinh ra, Ninh Hòa, có trường Bồ Đề (trường Phật giáo), trường Đức Linh (trường đạo), trường bán công, và trường Trung Học công lập Trần Bình Trọng (sau này gọi là trường Ninh Hòa). Ngay trung tâm thị trấn Ninh Hòa ngày xưa, mà bây giờ là thị xã, có một ngôi nhà thờ, với mái nhọn theo kiểu châu Âu chọc thẳng hướng lên trời, mà tôi đôi khi ghé qua để xem hang đá mỗi độ Giáng Sinh về, và thường đọc được dòng chữ nói trên được trang hoàng trong ánh đèn lấp lánh, chớp nháy, sáng tối và đủ màu.
 
Trong tâm trí tuổi thơ, hình ảnh đó lộng lẫy và lôi cuốn lắm.
 
Từ đó, tôi mang theo câu nói trên vào ký ức, và đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.
 
Với tôi, Giáng sinh đồng nghĩa với bình an, với hòa bình và với tỉnh lặng.
 
Bên thánh địa Jesusalem, nhiều khi hai bên thù nghịch muôn đời là Do Thái và Palestine, người ta vẫn đình chiến, vẫn bắt tay đón mừng Giáng Sinh với nhau, để sống an bình, dù chỉ là tạm bợ,…
 
Sáng nay, sau một đêm nằm nghe các chương trình thánh ca trên truyền hình Mỹ, tôi thức dậy rất trễ, và qua khung cửa sổ, nhìn ra đường, thành phố chìm trong cơn mưa bụi thật đẹp…
 
Mặt trời nhẹ nhàng nằm khuất sau áng mây và những cơn mưa bụi…
 
Cảnh tượng thật là thơ mộng, trong không khí trầm lắng và lạnh.
 
Giữa cuộc đời bận rộn, bỗng dưng cuộc sống chậm lại, thảnh thơi, và trầm tư. Tôi đắm chìm trong sự thoải mái và hạnh phúc. Tôi không trải qua cái cảnh đôn đáo, vội vã đi làm như lệ thường…
 
Cái cảm giác lạ quá, cám ơn Giáng Sinh.
 
Và tôi mở chiếc TV ra xem, và bất ngờ nhận ra rằng đâu phải nơi nào cũng bình yên như tôi đang nghĩ.
 
Ở một vùng khá rộng lớn ở miền Trung nước Mỹ, từ Mississippi, Tennessee, Alabama, cho đến Geogia, Arkansas,… thời tiết rất nghiệt ngã, từ mưa to gió lớn, cho đến lụt lội, lốc xoáy, tàn phá nhà cửa, bứng nhà bay vào không trung, đẩy xe xuống lạch, gió thổi mạnh khiến cây ngã làm chết người, trụ điện bị sập khiến cho nhiều nhà không có điện, không có nước nóng và cũng không có TV,… Thiên tai này khiến cho nhiều người chết, nhiều người bị thương, và nhiều người vô gia cư, nhiều người mất nhà và phải vào sống trong các căn nhà tạm trú, thiếu thốn tiện nghi…
 
Một vài thống đốc tiểu bang còn ban lệnh khâån cấp ở nhiều thành phố, và ở những miền quê,…
 
Những dòng chữ, những hình ảnh trên truyền hình làm xúc động mạnh trong tôi.
Nhiều người đã phải chịu đựng những cảnh đời bất hạnh vào thời điểm chuông nhà thờ khắp nơi trên thế giới rung lên những ca khúc giáng sinh và chúc mừng an bình trên trần thế…
 
Cái tang thương ấy càng rung lên dữ dội trong tôi vì nó xảy ra vào thời điểm thiêng liêng trong năm, thời điểm mà con người nghĩ tới sự bình an nhất trong đời… Mùa Giáng Sinh.
 
Trong khung cảnh buồn ấy, cũng đồng thời xuất hiện những thiên thần, những ánh sáng tuyệt đẹp, đó là lòng trắc ẩn, sự ra tay giúp người của biết bao người khác. 
 
Trong tinh thần Giáng Sinh: Yêu thương là chia xẻ, nhiều người đã mua sắm quà Giáng Sinh để tặng người bất hạnh, những phái đoàn từ thiện mang quà và nhu yếu phẩm đến giúp đỡ nạn nhân thiên tai, nhiều người ra tay nghĩa hiệp tình nguyện bỏ cả Giáng Sinh để đến phục vụ tại các trung tâm tạm cư… trong mưa gió bão bùng.
 
Và bỗng dưng, tôi cảm giác cuộc đời thật đẹp nhờ vào những tấm lòng từ bi và bác ái. Những trái tim yêu thương rực rỡ đáng ngợi ca, càng đáng ngơi ca hơn khi bạn và tôi từng chứng kiến và đau khổ khi nhìn thấy những trái tim của loài dã thú, nằm khuất trong thân xác con người.
Họ đã quên đi cái không khí ấm cúng trong nhà, để cùng chia xẻ cái lạnh, cái thiếu thốn với người không may… Họ xuất hiện như những thiên thần trong cuộc sống.
 
Những hình ảnh đó lôi cuốn tôi chi lạ. Họ sống đẹp như thiên thần, như hào quang trong giông bão, như hơi ấm trong lạnh lẽo,…
 
Qua những phóng sự truyền hình đó, tôi chứng kiến cùng lúc là nỗi đau khổ trộn lẫn với niềm hạnh phúc, tai ương hiện hữu sóng đôi với tình người,… Những hiện tượng này cùng hiện hữu, như những cặp tương sinh và bất ly.
 
Và bỗng dưng, tôi cảm giác cuộc đời thật đẹp nhờ vào những tấm lòng từ bi và bác ái. Những trái tim yêu thương rực rỡ đáng ngợi ca, càng đáng ngơi ca hơn khi bạn và tôi từng chứng kiến và đau khổ khi nhìn thấy những trái tim của loài dã thú, nằm khuất trong thân xác con người.
 
Một câu nói của một người đàn ông có tên là Tony Goodwin ở Tennessee làm tôi xúc động. Căn nhà anh bị gió thổi mạnh, hất tung xuống đồi, cùng với hàng chục căn nhà khác. Nhiều người bị thương, và nhiều người chết. Anh may mắn sống sót, và tìm vào sống trong trại tạm trú…
 
Tony Goodwin mất tất cả tài sản, mất nhà, mất cả Giáng sinh an bình, nhưng khi được truyền hình phỏng vấn, anh nói thật lạc quan: Tôi may mắn quá, được nhìn thấy Giáng Sinh và thật cám ơn đời.
 
Trong cái bối cảnh đen tối, mất mát và đau thương đó, anh vẫn nhìn cuộc đời đầy lạc quan, thật đầy may mắn, vì còn nhìn thấy Giáng Sinh đang đến.
 
Và nghe xong tôi trầm ngâm, vì có bao người giàu có, khoẻ mạnh, sống bình yên nhưng lại không cảm nhận được tinh thần Giáng Sinh đang đến.
 
Sự sống, niềm tin và tinh thần lạc quan là tài sản lớn nhất đời người, bởi thiếu nó, thì có khi còn sống nhưng sống cuộc đời tệ hơn là chết.
 
Nguyễn XuânNam
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
- Advertisment -

MỚI CẬP NHẬT

spot_img