TÌNH TRONG SƯƠNG ĐÊM ĐÀ LẠT.

0
1350

 Nhớ đến Đà Lạt thập niên 70 là nhớ đến sương mù giăng giăng buổi sáng như tơ nhện trên các ngọn thông, trên tháp nhà thờ cao vút và trên đồi Cù nhìn xuống Hồ Xuân Hương, với mấy chiếc xuồng bơi còn ngủ muộn. Đà Lạt cũng là nơi ẩn dấu những cô nữ sinh đẹp như mộng, những mớ tóc dài bay lượn cùng với tà áo trắng trên chiếc xe đạp đổ xuống đồi. Những người đẹp áo trắng với chiếc cặp ngoan hiền phủ ngực, thả bước trên đường đến trường làm bao nhiêu chàng thi sĩ bừng lên những bài thơ tình tự, bao nhiêu chàng họa sĩ bỗng thấy tay mình rung động chạy trên khung vải, và những chàng thanh niên mới bước vào đời chợt thấy mình ngồi trong quán cà phê Thủy Tạ, một tay cầm điếu thuốc và môt tay nắm chặt ly cà phê, ngửa đầu nhìn khói và hồn lâng lâng theo những bản tình ca Trịnh Công Sơn. “Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng trong mắt trong..” Đà Lạt là cái nôi của Ái Tình Lãng Mạn, cho đi không cần nhận lại, Đà Lạt là cuốn truyện Ngàn Lẻ Một Đêm, kể hoài không bao giờ dứt. Và Đà Lạt, với tôi, cũng là một kỷ niệm về hai mối tình vụt đến, vụt đi, như bay theo chiếc khăn thần thoại của Aladin.

Năm 1971, tôi đeo trên cổ áo hai bông hoa vàng, tu nghiệp tại trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt, Khóa 12 Sĩ Quan Căn Bản Chiến Tranh Chính Trị, tập trung các Sĩ quan từ bốn vùng Chiến Thuật, trong đó có những nhân vật nổi tiếng như Nhà Văn Dương Hùng Cường tự Dê Húc Càn và Thiếu Tá Ngọc, từng là một trong hai trùm du đãng được giới giang hồ Hà Nội trọng nể thập niên 50. Lớp trên tôi có Đại Úy Song Ngọc, tác giả nhiều bài hát dịu dàng vang vọng khắp miền Nam. Số tôi có duyên với.. đàn ông, nên ngay sau khi vào lớp được hai ngày, tôi đã thân với Nguyễn Đăng Minh, Trung Úy Không Quân Vùng 2 và Dương Hùng Cường. Đăng Minh người Huế, nhưng nói tiếng Nam chuẩn, khi ăn xong, Minh không hỏi tôi: “Đụ chưa?”, mà chỉ hất hàm rồi khoác vai tôi đi ra hồ Thủy Tạ, nghe nhạc. Còn Dương Hùng Cường, thì cho dù anh hơn tôi nhiều tuổi, mà mới gặp lần đầu, chúng tôi đã kết với nhau. Anh rủ tôi làm môt tập san để kỷ niệm, và phân công cho tôi vẽ trang bìa, minh họa bên trong, viết truyện, làm thơ, còn anh “lay-out”, viết bài tựa, và nhận các bài viết do các nơi gửi đến. Thế là chúng tôi “cậu, cậu, tớ, tớ”, như bạn thân từ lâu. Cường có tài kể chuyện tếu. Cường hỏi: “Cậu có biết Phi công và Phi cơ khác nhau sao không?” Tôi lắc đầu. Cường nói: “Phi cơ thì càng lên cao càng nhỏ, Phi công thì càng lên thì càng to!”

Dương Hùng Cường khoái tôi đến nỗi mà một hôm, anh bầy ra chiêu thi “Hoa Hậu Quân Nhân”, với giải thưởng là môt chai rượu Cognac mắc tiền, mục đích chỉ làm cho tôi vui. Cả khóa ào ào tán thưởng, giơ tay đề cử nhiều người, riêng anh thì đề cử tôi với những lời lẽ văn hoa. Bị thuyết phục bởi lời giới thiệu nồng nhiêt của anh, mọi người đã bỏ phiếu đồng loạt cho tôi thắng giải “Hoa Hậu Quân Nhân!”. Sau khi tuyên bố kết quả “Chu Tất Tiến là Hoa Hậu nhá, anh em!”, anh ôm tôi nhẩy một vòng lả lướt trước sự vỗ tay nồng nhiệt của lớp.(1)

Trong mấy tháng thụ huấn, khóa chúng tôi được tổ chức buổi văn nghệ có khiêu vũ. Vì trong lớp học, tôi hay phát biểu tiếu lâm, nên cả khóa chỉ định tôi làm người điều khiển chương trình và trách nhiệm trang trí phòng hội. Để trang trí, trường cho tôi nghỉ học, ở lại phòng, cặm cụi làm thành hai chục bộ chụp đèn điện bằng giấy carton, và chăng giây hoa khắp phòng theo kiểu zic zac khá lạ. Điều mà tôi muốn nói là cũng từ hai buổi dạ vũ này, mà cuộc đời tôi gặp sóng gió, ba đào, suýt mất mạng vì ái tình.

Đêm nhạc dạ vũ đông nghẹt các thiếu nữ Đà Lạt xinh đẹp như tiên nga. Trước khi chương trình khai mạc, tôi thông báo mời các ca sĩ ngoài thị xã, ai muốn hát thì đến gặp tôi, cho danh tính và tên bài hát, để tôi giới thiệu. Lập tức, các em tíu tít đến, bao vây tôi, làm tôi lọt thỏm trong một vòng gồm những đôi môi đẹp, những bờ vai tròn lẳn và những bộ ngực bốc lửa cứ cố tình dí sát vào mắt tôi, làm tôi choáng váng, viết sai lung tung. Sau khi đã ghi đủ danh tính các cô, và mời họ về chỗ, tôi nghe động phía sau lưng, thì giật mình quay lại thấy một người đẹp áo trắng nhìn tôi, mỉm miệng cười. Tôi gật đầu nói nhỏ: “Chào em!” Nàng mỉm cười:

“Anh cho em ghi tên hát được không? Thấy các cô xúm quanh anh, nghĩ anh ngộp thở, nên em đứng ngoài chờ.”

Tôi cười và hỏi tên nàng. Em cho biết em là PK, thường hát cho Trường Bùi Thị Xuân, Trường Võ Bị, trường này và thỉnh thoảng hát phòng trà. Giọng em thanh thoát như một bài thơ làm tôi choáng váng, nhưng rồi cố bình tĩnh lại, tôi bắt đầu nhiệm vụ MC. Nhạc trổi lên, quấn quít. Những tà áo dài cuộn quanh các bộ đồ lính, xoay tròn, xoay tròn. Đến lượt PK hát, tôi mê mải nghe giọng hát nàng đến nỗi khi nàng ngừng, tôi quên không vỗ tay. PK hát xong thì đến đứng sát lưng tôi, ra lệnh: “Anh phải nhẩy với em bài kế này!”. Tôi đành phải chiều nàng và bước lụm cụm vì đôi mắt nàng đẹp quá. Thấy tôi mất thăng bằng, nàng dựa sát vào mình tôi, tựa cằm nàng lên vai tôi, tay nàng nắm chặt tay tôi, và bộ ngực thiếu nữ Đà Lạt phổng phao đè nặng lên ngực tôi, làm tôi nhẩy như tượng gỗ. Có một lúc, tôi mê đi và quên mất là mình không còn độc thân, nên ghì vòng eo nàng hơi nặng tay, nhưng chỉ môt giây thôi, tôi vội buông lỏng nàng ra, vừa lúc đó, nhạc ngừng, tôi cúi đầu chào nàng, và tiếp tục nhiệm vụ MC và rồi, hát một bài trữ tình “Tôi đưa em sang sông”. Nghe tôi hát, tuy nàng khiêu vũ với người khác nhưng đôi mắt không ngừng chiếu vào tôi như hai ngọn hải đăng long lanh. Khi chương trình dạ vũ chấm dứt, tôi tiễn nàng ra khỏi cửa hội trường, có một chút bồi hồi, nhất là khi nàng quay lại, tà áo sau đột nhiên phất lên để lộ bộ mông thiếu nữ dậy thì thật đẹp, rồi liếc về phía sau, nói nhỏ: “Bye” làm tim tôi như đập nhanh hơn một nhịp.

Những tưởng duyên nợ giữa tôi và nàng đến đây thì chấm dứt nhưng không phải, duyên nợ còn đẩy tôi và nàng sát vào nhau nữa. Vì cuộc dạ vũ thành công và được khen ngợi, vị Thiếu Tá chỉ huy khóa tôi, ra lệnh cho tôi tổ chức dạ vũ lần thứ hai cách lần trước 1 tháng. Lần này, nàng đến sớm, đứng sát cạnh tôi, quay mặt về phía khán giả, với nụ cười mênh mang, như thể muốn giới thiệu với thiên hạ về sự thân thiện này làm tôi một lần nữa bối rối, nhất là thỉnh thoảng lại quay ngang bất ngờ để bộ ngực mềm như nhung cọ vào tay tôi. Để tránh những ý tưởng xấu xa, tôi cứ lắc đầu, nhắm mắt liên hồi. Hình như nàng biết nên cứ cười khúc khích. Tiếng cười của nàng như những mũi tên bắn vào tim tôi, rã rời, đển đến khi từ giã, chân tôi líu ríu muốn đi theo nàng, nếu không có Thủy! (Chuyện tình một đêm với Thủy, sẽ trở lại ngay sau phần này.)

Chiều hôm sau, khi tôi đang thả bộ về phía nhà hàng Thủy Tạ, thì bất ngờ nghe tiếng gọi rất lớn: “Anh Tiến!” Tôi giật mình quay lại thì thấy tà áo trắng của PK bay bay bên kia đường. PK đang chụm hai bàn tay làm loa, gọi tôi. Không muốn nàng chờ lâu, tôi bước vội đến bên em. PK cười vui, nói: “Anh đi đâu vậy? Đến nhà em chơi nhe?” Rồi không đợi tôi trả lời, nàng cất bước đi trước, tôi líu ríu theo sau. Quay lại, thấy tôi ngập ngừng, nàng đến sát bên, khoác tay tôi như đôi tình nhân của thành phố Hoa Đào này. Vừa đi, nàng vừa ríu rít kể chuyện về nàng, về gia cảnh, như muốn cho tôi hiểu thêm về nàng trước khi yêu nhau trong khi ấy, tôi cố kềm hãm một tình cảm mới chớm đó bằng cách yên lặng, không ngắt lời nàng, cũng như không nói điều gì về mình. Đi bộ khoảng 20 phút, qua đồi cù, qua rặng thông, xuống bên kia dốc thì tới nhà nàng. Vừa nhìn thấy cửa nhà, nàng rảo bước đi nhanh để mở cửa cho tôi vào, rồi nàng loay hoay đi đun nước, pha trà. Nước sôi, nàng xúc bình trà và tách rồi đổ nước vào bình, miệng vẫn như con chim sẻ ríu rít.

Nhìn PK đang làm những động tác của người yêu nhau, tôi thấy thương nàng quá, thương cô nữ sinh trong trắng đang bước vào đời với những bước dài tình yêu, mà không biết rằng chuyện tình này sẽ không có đoạn kết đẹp. Tôi mới lập gia đình được gần một năm, nên không thể có chuyện tôi đáp ứng tình yêu của nàng được. Suy nghĩ mãi, không biết làm gì hơn để cho tâm hồn con chim non mới ra ràng không nhói đau, tôi đành lấy tay trái có ngón đeo nhẫn, gõ cạch cạch xuống bàn vài lần. Mới đầu nàng không nhận ra nhưng sau khi thấy rõ chiếc nhẫn trên tay tôi lóng lánh, PK chợt cúi mặt xuống, yên lặng. Tuy biết là tim em đang bị chấn thương, tôi không bước đến an ủi, vuốt tóc, hoặc nói một câu gì để nàng đỡ buồn, chỉ lẳng lặng bước ra về. Nàng không ngẩng đầu lên, cứ cúi xuống mặt bàn. Con đường về trường hôm ấy sao xa vô cùng, lê mãi mới về đến phòng ngủ. Thôi, cám ơn Chúa, con đã lách được một tội lỗi nặng nề.

Đến đây, tưởng những cuộc tình không đoạn kết của tôi ở Đà Lạt chấm dứt nhưng không phải. Đó mới là khởi đầu một cuộc tình chóng vánh nhưng ớn lạnh, chút nữa thì mất mạng.

Trong buổi dạ vũ đầu tiên, môt thiếu nữ mơn mởn xuân thì cũng đến với tôi cùng lúc với cô ca sĩ PK. “Em tên Thủy”, em tự giới thiệu mình với tôi như thế. Vì em không biết hát mà chỉ biết khiêu vũ, nên em đành chờ đến khi PK thả tôi ra, thì em tiến tới, nhìn tôi, mời ra sàn nhẩy. Điệu vũ mà nàng mời tôi là điệu Slow, thật ngọt và thật buồn, khiến Thủy như thổn thức theo. Trái tim nàng đập thấy rõ qua bộ ngực như hai quả Hỏa Diệm Sơn phập phồng. (Không hiểu sao thân hình con gái Đà Lạt rất bốc lửa và tính cách rất bạo, có lẽ tại đi bộ dưới sương mù?) Thủy không đẹp như PK nhưng cũng giống PK ở cặp mắt thăm thẳm (có lẽ tại nước hồ Xuân Hương ảnh hưởng lên đôi mắt các nàng?). Khi tôi hát, Thủy nhìn tôi đắm đuối khiến tôi hơi nổi da gà.

Sau khi dạ vũ tàn, Thủy đến bên tôi, không nói nhiều, chỉ ra lệnh. “Chiều mai, tan lớp, anh đến nhà chị em!”, “Chị em đi vắng vài ngày, anh đến thoải mái.”, “Khoảng 5 giờ nhé, em nấu cơm cho anh ăn!”, “Không được để em chờ đấy! Em giận!”…

Tính tôi hiền, nên nghe nàng ra lệnh, tôi tuân theo. Ngày hôm sau tôi tìm đến nhà chị của nàng, theo hình địa đồ em vẽ cho tôi tối hôm trước. Vừa bước vào nhà, tôi tá hỏa tam tinh vì một bức họa nằm ngang rất lớn treo trên tường phòng khách. Bức họa vẽ một thiếu nữ khỏa thân, nằm chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào người đối diện. Trời ạ! Nhìn bức tranh khỏa thân lớn gần bằng người thật, với những chỗ trắng thì thật trắng, chỗ đen thì thật đen, không khác chi truyện Kiều: “Dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên”, làm tôi suýt té nhào vì vấp vào cái chân bàn. Thấy tôi loạng choạng, cố chống tay đứng thẳng, em cười hinh hích. Nhìn em cười, tôi lại muốn té thật, vì em đứng dưới bức tranh khỏa thân, làm tôi liên tưởng đến thân hình Vệ Nữ của em, cũng tương tự như thế. Tôi dụi mắt, nói lấp liếm: “Tranh đẹp quá làm anh choáng váng!”. Thủy lại mỉm cười, không trả lời, chỉ lăng xăng đi làm cơm cho tôi ăn. Đến khi cơm chín, nàng xới cơm cho tôi ăn, nhưng tôi nuốt không nổi. Khó khăn lắm mới “ực” được một cái, vì lỗi tại nàng! Em tiếp tôi trong bộ đồ bà ba mỏng teng, mà cái cúc trên cùng lại lười biếng không chịu chui vào khoen, khi nàng cúi xuống xới cơm cho tôi, thì cả một chùm bưởi trắng ngọt ngào hiện ra làm tôi như lóa mắt, miệng tôi không thể nuốt cơm được vì bất ngờ tôi thấy những quả bưởi no phồng làm tôi điên đảo.

Thời gian ăn cơm đó dài hàng cây số. Tôi cắn chặt môi để kềm chế không cho cái môi tôi nói bậy hay làm bậy, không để cho mắt tôi cắm vào chỗ thích cắm, cũng như không để cho cái tay tôi múa lung tung, mặc dù thân trai lúc đó căng hơn dây đàn, chỉ muốn đứt cái “phựt”. Nói chuyện linh tinh lang tang một hồi, tôi kiếu từ ra về, trước cặp mắt phù thủy của em, mà thấy toát mồ hôi đầy mình.

Về phòng ngủ, tôi vội vàng leo lên giường, ngồi Thiền cho các sự kích thích chìm xuống và hứa với lòng là sẽ không đến nhà chị em nữa. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Trong lần dạ vũ thứ hai, em đến với một người bạn. Khi thấy em đi với bạn, tôi thở phào, nhẹ nhõm, thoát nạn. Phen này không chết đâu. Sự thật oái oăm. Khiêu vũ với em rồi với bạn của em, tôi thấy thư thái trong người. Nhưng thấy vậy mà không phải vậy. Đến khi kết thúc dạ vũ, em tiến đến tôi, hớt hải: “Anh ơi! Khổ em rồi! Bạn em nó đưa em tới đây, dự định sau dạ vũ sẽ đưa em về nhà nó, nhưng bất ngờ mẹ nó gọi, nó phải về trước! Làm sao bây giờ? Em không thể về một mình. Nhà em xa lắm cơ!”

Tôi vội nhìn đồng hồ! Gần 12 giờ đêm! Điệu này kẹt quá! Tôi buộc phải đưa em về! Nhưng về đâu khi em nói là nhà em rất xa, ở khu trại gì đó, cách đây cả chục cây số đường đèo? Chơt nghĩ ra ý tưởng, tôi bảo em: “Đưa chìa khóa xe Honda đây, anh đưa em về nhà bạn!”

Em lẳng lặng dúi vào tay tôi chùm chìa khóa và ngoan ngoãn leo lên phía sau. Điều làm tôi chới với là em ngồi theo kiểu cỡi ngựa, hai chân để hai bên, kẹp vào hai đùi tôi, hai tay vòng ra trước ôm eo tôi rất chặt, và bộ ngực nổi cộm của con gái Đà Lạt đè ép vào lưng tôi, khiến tôi có cảm giác bị hai cái dùi sắt nung đỏ dí vào người. Tôi lắc đầu, cố xua đuổi ý nghĩ bậy bạ đi và lái xe theo hướng dẫn của em. Đến nhà bạn, thấy lúc đó tối thui, tôi la lên: “Hỏng rồi! Giờ này mà gọi cửa, chắc là bị chửi đứt giây giầy!” Quả thật như thế, khi em gõ cửa “cọc, cọc, cọc” thì chừng hai phút sau, có tiếng quát ra: “Cút ngay, không có tao bắn bỏ mẹ bây giờ!”

Thế là chết. Đưa em đi đâu bây giờ? Lúc đó là hơn 12 giờ đêm, giờ giới nghiêm của Đà Lạt, đi lạng quạng là bị cảnh sát bắt bỏ bót! Nếu không về nhà em, thì chỉ có cách là vào khách sạn! Đầu óc tôi rối tung. Vào khách sạn, cô nam, quả nữ, không thế nọ cũng thế kia, mà thân thể em lại gợi cảm còn hơn Venus, làm sao mà thân trai chống đỡ được để khỏi.. mất trinh cả hai đứa? Không suy nghĩ ra được kế sách gì, tôi phóng đại lên đồi Cù, không có cảnh sát gác. Kiếm một chỗ vắng, có thể dựng xe, tôi rủ em ngồi xuống đất, dựa vào cây thông, nói chuyện tào lao. Vì gốc cây nhỏ, không đủ chỗ cho hai đứa dựa lưng, nên em thả mình xuống đầu gối tôi, ngửa mặt nhìn lên, kể chuyện linh tinh. Trời ơi là trời! Vì em nằm hẳn xuống, gối đầu lên chân tôi, nên khi tôi cúi xuống, chỉ thấy bộ ngực phập phồng, hết sức quyến rũ và thấy cặp môi em cong lên, như chờ đợi một nụ hôn. Em nằm, chân co, chân duỗi, khi chân co lên để lộ ra cái quần trắng bọc mông nàng nồng nàn. Trời ạ, cái mông cong cong có một đường nét xéo xéo làm tôi bủn rủn cả người. Trong đầu tôi, sự khao khát muốn ngả người xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy càng lúc càng cháy bỏng. Tôi cố gắng quay đi, nói chuyện tầm phào, mục đích là để chờ trời sáng, hết giới nghiêm là sẽ chở nàng về. Nhưng than ôi! Càng cố gắng nói linh tinh bao nhiêu, thì cơn dục vọng của tôi càng nẩy cao lên bấy nhiêu. Đến khi tôi gần như hết chịu nổi, tôi cúi mình xuống nhìn thấy nàng nhắm mắt, môi hở ra như chờ đợi môt nụ hôn…

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, làm tôi rùng mình. Cơn gió lạnh quái đản làm tôi hạ hỏa bất thình lình. Toàn bộ tứ chi, các bắp thịt đang căng cứng đột nhiên mềm xèo trở lại, ý chí tôi vùng lên, “Không! Không được làm hại đến trinh trắng của người con gái này!” Tôi lụp chụp nâng đầu nàng dậy và ra lệnh: “Thôi, không được ở đây lâu nữa, em ơi! Anh phải chở em về! Lạnh rồi!” Nàng ngồi dậy, hốt hoảng, vì cũng đang chìm mình trong giấc mộng yêu đương. Nàng bàng hoàng nói: “Anh có biết nhà em ở đâu không? Muốn về nhà em phải đi qua khu Mả Thánh, chỗ toàn Việt Cộng phục kích. Mà … trước đó, chỗ góc Phan đình Phùng có trạm cảnh sát dã chiến. Giờ này mà chạy qua là họ nổ súng liền!” Nghe nàng nói, tôi cũng giật mình, nhưng rồi tôi suy nghĩ và cầu Chúa: “Chúa ơi! Con nhất định không phạm tội, Chúa che chở cho con không bị bên nào bắn nhá. Cảnh Sát Dã Chiến không bắn, và Việt Cộng cũng không bắn. Con làm chuyện phải, nhất định Chúa phải giúp con.”

Rồi tôi cương quyết ôm nàng đứng dậy, leo lên xe, mở máy. Tôi biết nàng vì yêu tôi, nên cũng liều mạng chết với tôi, nhưng dù sao cũng sợ, nên nàng ôm xiết tôi, ngả đầu lên vai tôi. Ngửa mặt nhìn trời một lần nữa, cầu Chúa, rồi tôi phóng đi, lao đi như tên bắn. Tôi vặn hết tay ga, chiếc xe Honda rú lên trong đêm tối, vượt qua đường Phan Đình Phùng, vượt qua trạm Cảnh sát Dã chiến mà không thấy tiếng hô hoán gì, vì tôi chạy nhanh quá. Cả người tôi gần như cúi gập xuống, em như nằm hẳn trên lưng tôi luôn, lúc đó, vì căng thẳng, nên tôi không có cảm giác bị bộ ngực con gái ép vào lưng nữa. Cứ thế, tôi lao đi, lao đi vùn vụt. Khoảng gần tiếng đồng hồ sau, nàng nhỏm dậy, đập tay lên lưng tôi, và nói khẽ: “Nhà em kia rồi!” Rồi nàng thở ra, nói tiếp: “Anh vào nhà em ngủ, chắc Má ngủ say rồi!” Không ngờ, khi tôi vừa tắt máy xe, và nhè nhẹ bước xuống thì thấy trong nhà, một ngọn đèn dầu bật sáng lên, và một giọng gắt gỏng vang ra: “Con đĩ kia giờ này mới về hả!”

Thôi, thế là hết. Cuộc đời tôi tới đây chấm hết. Ở lại không được, mà đi bộ về nhà thì đến mai mới tới và sẽ bị bắn bởi Việt Cộng, hoặc bởi Cảnh Sát Dã Chiến (hồi đó, Đà Lạt mất an ninh, vì Việt Cộng từng tấn công vào thị xã vài lần, đều xuất phát từ khu nghĩa địa Mả Thánh là nơi tôi phải đi qua để về trường!) Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn hùng dũng đưa chìa khóa cho em, nói: “Em vào đi, kẻo má la”. Nàng cắn môi, bật khóc: “Còn anh thì sao? Đi về để chết à? Anh ráng ngủ ngoài hàng hiên vậy, kệ má chửi.”

Không được, em ơi! Anh là Sĩ Quan Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà để bị một bà mẹ chửi là dụ dỗ con bà thì mất danh dự quá! Thà chết còn hơn bị nhục mạ! Tôi ráng mỉm cười: “Đừng lo cho anh, con người sống chết có số! em cứ vào nhà ngủ đi!”

Rồi tôi làm bộ hiên ngang bước đi, không ngoái lại nhưng biết chắc là có cặp mắt dõi theo, mọng nước. Đi được chừng 10 phút gì đó, thấy đã khá xa nhà nàng, tôi vội lấy tay, móc lấy cặp lon Sĩ quan bằng đồng trên cổ áo, nhét xuống dưới bí tất, rồi lục túi, lấy giấy tờ Quân Nhân ra, cũng nhét vào bí tất, định bụng là nếu bị Việt Cộng bắt thì lén vất đi, khai mình là lính trơn, đỡ bị bắn chết. Rồi, tôi bắt đầu.. chạy! Chạy thục mạng, chạy trối chết! Vì tôi đã từng được huấn luyện ở trường Sĩ Quan Lục Quân Hoa Kỳ, từng chạy 12 dặm tức là 19 cây số với đủ 30 lbs trên lưng, nên bây giờ chạy không có súng đạn thì cũng không khó lắm, nhưng điều nguy hiểm là có thể bị bắn bởi cả Việt Cộng và cả Quốc Gia. Vừa chạy thục mạng, tôi vừa cầu nguyện như điên. Có lẽ Chúa thương tôi, nên khi chạy chưa qua khỏi khu Mả Thánh, tôi nghe thấy tiếng hô từ trong nghĩa địa vang ra: “Đứng lại!”, tôi nhấn thêm sức mạnh vào chân, chạy hết sức mạnh của thời trai trẻ. Thoảng phía sau, có tiếng “tắc.. bọp. tắc … bọp” nghĩa là bọn Việt Cộng đã nhắm bắn tôi, nhưng có Chúa phù hộ, chúng bắn hụt! Tạ ơn Chúa.

Hôm đó, trời tối, ánh trăng mờ mờ, mà tôi lại không rành đường, có thể bị lạc, nhưng may mắn sao mà ở chùa Linh Sơn (?) trong Thị Xã có tượng Phật Bà Quan Âm rất cao, mầu trắng sáng, phản chiếu ánh trăng, sáng như một ngọn đèn, từ xa cũng thấy. Tôi cứ nhắm phía pho tượng cứu mạng ấy mà chạy. Có lẽ “Hoàng Thiên Bất Phụ Hảo Tâm Nhân” nên khi tôi chạy vèo qua khu gác của Cảnh Sát Dã Chiến, không thấy hô hoán gì, chắc mấy ngài canh gác đang ngủ! Tôi chạy thẳng một mạch tới đúng chân tượng Phật Bà Quan Âm thì hết hơi, ngã vật xuống, ngất đi….. (Về sau, tôi tin rằng Chúa làm cho Việt cộng bắn hụt. Tượng Phật Bà chỉ đường, cứu mạng!)

Đến sáng, tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong cái rãnh nước sâu trước cửa Chùa, và mấy bà đi chợ sớm đang lay tôi dậy. Nghe mấy bà lẩm bẩm: “Sao cái ông lính này lại nằm đây?” Tôi vội vã cúi chào các bà, ngồi dậy, phủi đất, và lại chạy về Trường, chui qua lỗ chó ở hàng rào mà vào phòng. Đến phòng, thấy cả toán đang nhao nhao tìm tôi vì cả đêm không về. Tôi thở hổn hển, ngồi kể cho các bạn cùng phòng nghe. Nghe xong, người phán câu đầu tiên là của Dương Hùng Cường: “Mẹ kiếp! Đời tớ đã từng thấy nhiều thằng ngu khốn ngu khổ, nhưng chưa thấy ai ngu như cha nội Tiến này. Mẹ! Mỡ tới miệng mà không đớp lại muốn hy sinh thân mình cho cái trinh của con bé!” Rồi Cường tương một câu ác liệt: “Mà…chưa chắc nó đã còn trinh!” Cả lớp cười ồ. Một ông khác chêm vào: “Tí nữa thì kẻ ăn ốc, người đổ vỏ!” Thế là cả lớp cười vang. Tôi chỉ cười trừ. (Tôi thì tin rằng em còn trinh trắng) Cười đã rồi, Cường vỗ vai tôi: “Thú thật, tớ phục cậu đấy! Chửi cậu ngu thì vẫn chửi vì cậu ngu thật, nhưng tớ phục. Không có đứa nào làm được như cậu!”

Ngày hôm sau, sau khi tan lớp, như thói quen, tôi lại tản bộ ra Hồ Thủy Tạ nghe nhạc. Chợt thấy từ xa, bóng em đang chạy xe Honda thật chậm mà mắt cứ cúi xuống tìm tòi cái gì ở hai bên đường. Tôi chạy lại, bụm tay, gọi em: “Thủy! Em đi đâu thế? Làm cái gì thế?”

Thủy nghe tiếng tôi gọi, giật nẩy mình, ngừng xe, nhìn tôi trừng trừng, mắt long lanh vài giọt lệ. Mãi, em mới nói được: “Anh … chưa chết sao? Từ sáng tới giờ, em đi tìm xác anh ở mấy cái rãnh hai bên đường!” Tôi đến sát bên Thủy, cười: “Sao lại nói thế? Anh làm sao mà chết được. Trời chưa cho chết, thì súng bắn cũng hụt.” Rồi tôi kể cho tôi nghe tôi bị bắn hụt như thế nào, Thủy lắc đầu, nước mắt lại chẩy xuống: “Thật.. không ngờ vì em mà anh đã liều mạng như thế. Em đã định bụng rồi, anh mà chết thì em cạo đầu đi tu.” Tôi ôm vai Thủy, nói đùa: “Em mà đi tu, thì hồn anh sẽ về quậy em hết tu luôn!”

Sau đó, tôi lái xe Thủy, chở em tới quán Thủy Tạ. Hai đứa ngồi uống cà phê, nhìn nhau không nói, vì đôi khi, không nói lại là nói thật nhiều. Rời quán, tôi không hẹn sẽ đến gặp em, và em cũng không mời tôi đến nữa, vì em biết tôi không phải là cái gậy người mù, chỗ nào cũng chọc.

Có lẽ vì tôi đàng hoàng mà Ơn trên cho tôi tốt nghiệp Thủ Khoa, nhưng tôi không nhận! Chỉ còn 10 ngày nữa là Lễ Tốt Nghiệp, tôi chui lỗ chó, mua vé xe đò về Saigon chơi luôn một lèo 7 ngày. Trở lại trường, thấy tên tôi trên hàng đầu bị gạch chéo, có mũi tên chỉ xuống hàng thứ Ba. Cũng OK. Ngày tôi về Saigon, tôi theo bạn tôi, Trung Úy Nguyễn Đăng Minh, Không Quân Vùng 1, vào phi trường. Với bộ đồ bay trên người, Minh dẫn tôi lên đến chỗ một chiếc phi cơ quân sự C119 đang chuẩn bị cất cánh. Người phi công cho hay là không bay về Saigon mà đi Pleiku. Không có chọn lựa, hai đứa leo lên, bay đến Pleiku, rồi từ Pleiku lại kiếm một cái Caribou bay về Saigon. Nhìn qua cửa sổ máy bay, tôi thấy núi đồi cao nguyên gì cả chỉ thấy toàn những gì tròn trịa như bộ ngực và mông em Thủy. Tôi thở dài và lẩm bẩm: “Cám ơn em đã muốn tặng tôi một mối tình. Chúc em hạnh phúc.”

Chu Tất Tiến, 15 tháng 4 năm 2023.

(1) Sau 1975, Dương Hùng Cường và tôi đi tù, nhưng mỗi đứa một trại. Hôm đó, tôi đi lãnh gạo cho đội. Đang chờ vệ binh phát gạo đến, một ông già đen thui, đội mũ vải chùm xuống gần mắt, gọi tôi nho nhỏ: “Tiến! Tiến! Cậu nhớ tớ không?” Tôi quay nhìn nhưng không nhận ra ai. Ông già cười nhẹ: “Cậu không nhớ tớ hả? Dê húc Càn đây!” Tôi giật mình, tiến lại: “Trời! Cậu già và đen quá! Ăn uống được không?” Cường nhăn nhó: “Có chó gì đâu mà ăn! Toàn gạo hẩm, dòi bọ đục hết ruột”. Tôi thương bạn quá, móc trong túi ra một cục đường thản đen nhẻm, dúi vào tay Cường: “Cậu ngậm lấy sức!” (Ở trong tù, mà có cục đường thản bằng hai đốt ngón tay là quà của Thiên Đường). Cường vội nhét vào túi áo: “Cám ơn cậu!” Sau đó, tôi không gặp Cường nữa. Nghe nói Cường được thả về rồi lại dính vụ “Biệt Kích Cầm Bút” với Nhà Văn Doãn Quốc Sĩ, Thụy Ý… và lại ở tù và qua đời ở trong tù. Nghe tin Cường mất, tôi khóc lặng lẽ, nhớ đến những câu chuyện tiếu lâm mà Cường kể hồi ở Đà Lạt mà nước mắt dàn dụa.