Năm 1948, Liên hợp quốc mới thành lập đã đánh dấu việc ký kết Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền cũng như Công ước về ngăn ngừa và trừng phạt tội ác diệt chủng. Công ước Diệt chủng là một phản ứng đối với thảm họa diệt chủng Holocaust trong Thế chiến II, khi sáu triệu người Do Thái ở châu Âu bị Đức Quốc xã sát hại. Raphael Lemkin, một luật sư người Ba Lan gốc Do Thái, đã đặt ra thuật ngữ “diệt chủng” trong chiến tranh, khi ông phát triển các lập luận pháp lý để truy tố tội phạm chiến tranh, dẫn đến Phiên tòa Nuremberg.
Mời xem video bài bình luận qua Youtube
Năm 1948 cũng là năm Israel được thành lập. Trong khi nhiều người tôn vinh Israel là nơi ẩn náu an toàn cho người Do Thái trên thế giới sau nạn diệt chủng Holocaust, người Palestine gọi thời kỳ đó là ‘Nakba‘, tiếng Ả Rập có nghĩa là ‘thảm họa’. Hơn 750.000 người Palestine bị đuổi khỏi nhà và làng mạc, tài sản của họ bị tịch thu và 15.000 người thiệt mạng.
Năm 1948 cũng là năm thiểu số da trắng ở Nam Phi áp đặt chế độ phân biệt chủng tộc đối với đa số người da đen, tạo ra một hệ thống phân biệt áp bức kéo dài gần nửa thế kỷ.
Trong 75 năm qua, bất chấp Công ước Diệt chủng, các vụ diệt chủng vẫn xảy ra – và có quá ít thủ phạm diệt chủng phải đối mặt với việc truy tố. Tuần trước, sự chú ý của thế giới đổ dồn vào La Haye, khi Nam Phi đưa vụ kiện cáo buộc Israel diệt chủng ở Gaza lên Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ).
ICJ, còn được gọi là “Tòa án Thế giới”, được triệu tập vào ngày 11 tháng 1, lần đầu tiên xét xử vụ kiện của Nam Phi, sau đó vào ngày hôm sau là bên bào chữa cho Israel.
Luật sư đại diện cho bên nguyên đơn là Nam Phi, Adila Hassim mở đầu phần bào chữa và nói rằng: “Trong 96 ngày qua, Israel đã khiến Gaza phải chịu những gì được mô tả là một trong những chiến dịch ném bom nặng nề nhất trong lịch sử chiến tranh hiện đại. Người Palestine ở Gaza đang bị giết bởi vũ khí và bom của Israel từ trên không, trên đất liền và trên biển. Họ cũng có nguy cơ tử vong ngay lập tức do đói, mất nước và bệnh tật do cuộc bao vây đang diễn ra của Israel, sự phá hủy các thị trấn của người Palestine, viện trợ không đủ cho người dân Palestine và việc không thể phân phối số viện trợ hạn chế này trong khi bom rơi. Hành vi này khiến những điều thiết yếu cho cuộc sống trở nên không thể đạt được.”
Một người khác trong nhóm pháp lý của Nam Phi, luật sư người Ireland Blinne Ní Ghrálaigh, cho biết rằng: “Trung bình có 247 người Palestine bị giết và có nguy cơ bị giết mỗi ngày, nhiều người trong số họ đã bị nổ tung thành từng mảnh theo đúng nghĩa đen. Họ bao gồm 48 bà mẹ mỗi ngày. Hai giờ một lần. Và hơn 117 trẻ em mỗi ngày, khiến Unicef gọi hành động của Israel là một cuộc chiến chống trẻ em. Toàn bộ gia đình nhiều thế hệ sẽ bị xóa sổ. Chưa hết, sẽ có thêm nhiều trẻ em Palestine trở thành trẻ mồ côi. Đây chính xác là cuộc tấn công diệt chủng của Israel đối với người dân Palestine ở Gaza.”
Israel cho biết cuộc tấn công vào Gaza là để tự vệ, nhằm vào cơ sở hạ tầng quân sự của Hamas, sau cuộc tấn công ngày 7 tháng 10 vào Israel, khiến hơn 1.000 người thiệt mạng và hơn 200 người bị bắt làm con tin.
Nhà báo Israel gốc Do Thái nổi tiếng Gideon Levy nói trên Democracy Now! Nói rằng: “Điều này có cho phép người Israel chúng tôi có quyền làm bất cứ điều gì chúng tôi muốn sau ngày 7 tháng 10 hay không? Có thể tấn công, tàn sát vô tội vạ mãi mãi, không có bất kỳ giới hạn nào, không có giới hạn pháp lý, không có giới hạn đạo đức hay không? Chúng ta có thể đi giết và tiêu diệt bao nhiêu người tùy thích hay không? Đó là câu hỏi chính lúc này.”
Gideon Levy phục vụ trong ban biên tập tờ báo Haaretz của Israel. Gần đây ông ấy đã viết một chuyên mục với tiêu đề “Nếu đó không phải là nạn diệt chủng ở Gaza thì đó là gì?” Trong đó, ông viết rằng: “Chúng ta hãy giả sử rằng quan điểm của Israel tại Tòa án Quốc tế là đúng đắn và công bằng và Israel không phạm tội diệt chủng hay bất cứ điều gì gần giống như vậy. Vậy thì cuộc chiến này nên gọi là gì? Bạn gọi vụ giết người hàng loạt là gì? Cuộc diệt chủng vẫn tiếp tục ngay cả khi những dòng này đang được viết, không phân biệt đối xử, không kiềm chế, ở quy mô khó có thể tưởng tượng được?”
Bất kỳ biện pháp nào do ICJ yêu cầu sẽ phải được Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc thông qua, nơi Hoa Kỳ, đồng minh trung thành nhất và là nhà cung cấp vũ khí lớn nhất của Israel, thường xuyên sử dụng quyền phủ quyết để bảo vệ Israel.
Nếu Tổng thống Biden yêu cầu chấm dứt bắn phá Gaza thì hành động này sẽ dừng lại. Nhưng ông Biden đã không đưa ra lời yêu cầu và các vụ đánh bom, chết chóc và hủy diệt vẫn tiếp tục.
Hoa Kỳ luôn nhanh chóng cáo buộc những nước khác tội diệt chủng, từ Serbia vào những năm 1990, đến Miến Điện trong thập niên qua vì những hành động tàn bạo đối với người thiểu số Rohingya, đến việc bỏ tù hàng loạt người Duy Ngô Nhĩ ở Trung Quốc, đến việc Nga xâm lược Ukraine. Mỹ thậm chí còn thừa nhận vụ diệt chủng người Armenia năm 1915 của Thổ Nhĩ Kỳ trong sự muộn màng, hơn 100 năm sau.
Tuy nhiên, Tổng thống Biden, trong một tuyên bố đánh dấu kỷ niệm 100 ngày Hamas tấn công Israel, thậm chí không đề cập đến hơn ạ.000 người Palestine bị Israel giết hại ở Gaza, 70% trong số đó là phụ nữ và trẻ em.
Ngoại trưởng của ông, Antony Blinken tại Davos, Thụy Sĩ cho biết tình hình đang “thật đau lòng” và hỏi “nhưng có thể làm được gì?”
Nếu Tổng thống Biden yêu cầu chấm dứt bắn phá Gaza thì hành động này sẽ dừng lại ngay. Bây giờ là lúc chú ý đến lời kêu gọi toàn cầu về lệnh ngừng bắn ở Gaza.
Lời kết:
Bất kể mục đích địa chính trị của nước Mỹ là gì, bất kể lợi ích của người Mỹ là gì thì qua sự ủng hộ mạnh mẽ, viện trợ vũ khí dồi dào cho một nhà nước chuyên quyền của Netanyahu thẳng tay tàn sát dân thường Palestine, những người chết đa số là phụ nữ và trẻ em, thì không có lời biện minh nào có thể chấp nhận được. Ông Biden vừa liên đới chịu trách nhiệm về tội diệt chủng vừa đánh mất sự ủng hộ của giới trẻ.
Tôi ủng hộ Tổng thống Biden nhưng không phải bất cứ việc gì ông làm tôi cũng đều ủng hộ, bảo vệ và chống chế cho ông. Tôi thiết nghĩ, cũng cần nên nói rõ quan điểm của mình một lần nữa, tôi không đứng về phía đảng nào hoàn toàn, không ủng hộ một cách mù quáng và bất chấp, tôi chỉ ủng hộ những điều đúng và những người làm đúng, bất kể là đảng nào.
Muốn chiến đấu, phải có sức khỏe, phải có những cuộc biểu tình chính trị đó đây trên cả nước, phải có những cuộc họp báo thường xuyên để phổ biến những chính sách tốt cho báo chí truyền thông và người dân biết, phải giành được sự ủng hộ từ những cử tri đủ sắc tộc, cần phải làm những điều đúng để giữ vững và ổn định được tình hình an ninh biên giới, không ủng hộ một nhà nước diệt chủng để không bị phản đối từ trong nước ra đến thế giới, qua đó thì mới nâng cao được tỷ lệ tín nhiệm. Nhưng ông Biden đang đi ngược lại, ông đang tự đánh mất lợi thế là người đương nhiệm, xem thường cử tri, đánh mất sự ủng hộ từ giới trẻ, từ cử tri Hồi giáo và da màu, đánh mất niềm tin từ những cử tri độc lâp về cách giải quyết vấn đề an ninh biên giới, không muốn xiết chặt an ninh biên giới, để cho người di cư tràn vào ào ạt mà chính phủ liên bang không phải đối phó hay không có nguồn lực nhân sự, tài chính, phó mặc mọi chuyện cho các chính quyền tiểu bang sát biên giới như Arizona, Texas tự đối phó, hỏi sao họ không phản kháng, bất tuân lệnh một cách gay gắt?
Những điều tôi nói không sai, chính vì vậy, tỷ lệ tín nhiệm của ông Biden sẽ không khá lên nổi, vậy thì làm sao đấu lại với một tên côn đồ chính trị ma mãnh, mồm mép, biết cách thu phục người ủng hộ và tấn công đối thủ. Làm sao mà thắng đây?
Việt Linh