Dân biểu đảng Dân chủ Ro Khanna của California đã đưa ra luật và Thượng nghị sĩ Edward Markey (D-Mass.) có thể đang chuẩn bị làm điều tương tự, điều đó sẽ chuyển Medicare và các khoản tiền chăm sóc sức khỏe liên bang khác cho các tiểu bang để thử nghiệm dịch vụ chăm sóc sức khỏe tại tiểu bang.
Không có yêu cầu nào trong dự luật rằng kế hoạch của tiểu bang phải là hóa đơn thanh toán một lần. Tiểu bang có thể nhận được tiền Medicare dựa trên quan điểm chính trị và quyết định của Bộ trưởng Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh. Bất chấp ý định tốt của nhiều người ủng hộ nó, một dự luật như vậy được xem là một ý tưởng tồi.
Mời xem video bài bình luận qua Youtube
Medicare có một lịch sử đáng tự hào với tư cách là nền tảng cho việc xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc trong các bệnh viện của quốc gia vì nó quy định rằng các bệnh viện phải được chứng nhận tuân thủ luật dân quyền để nhận được quỹ Medicare. Một phong trào dân quyền sôi động diễn ra trên thực địa vào những năm 1960—kết hợp với luật Medicare liên bang—đã biến đổi hệ thống chăm sóc sức khỏe của đất nước hướng tới công lý và bình đẳng. Nhưng những điều đó sẽ không xảy ra nếu Medicare được giao về các tiểu bang khai triển. Chuyển giao chính sách chăm sóc sức khỏe cho các tiểu bang là một bước đi lạc hậu, là sự từ bỏ chiến dịch “Cải thiện Medicare cho Tất cả“.
Lịch sử thực hiện chương trình cấp tiểu bang không phải là một lịch sử đẹp đẽ. Quyền bầu cử và quyền tự do sinh sản hiện đang bị ảnh hưởng bởi luật pháp tiểu bang. Chính đạo luật về quyền bầu cử liên bang hiện đang gặp khó khăn đã mang lại sự tiến bộ.
Sự tiến bộ ở một tiểu bang không bảo đảm cho sự tiến bộ ở những tiểu bang khác. Mặc dù đã nhiều thập niên trôi qua nhưng nhiều tiểu bang vẫn chưa đạt được quyền thương lượng tập thể cho công chức. Mười tiểu bang đã không mở rộng Medicaid trong 14 năm kể từ khi Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng được thông qua và các yêu cầu về tính đủ điều kiện nhận Medicaid rất khác nhau, từ khó cho đến hà khắc.
Ở 10 tiểu bang, người lớn không có con không đủ điều kiện nhận Medicaid và ở Texas, một bà mẹ đơn thân có một con sẽ không đủ điều kiện nhận Medicaid nếu thu nhập của bà ấy trên 272 USD mỗi tháng. Ở một số tiểu bang có đông người Mỹ gốc Phi và gốc Tây Ban Nha, phúc lợi Medicaid từ không đủ cho đến keo kiệt.
Các tiểu bang có nhiều quyền đánh thuế và ấn định phúc lợi đối với Bảo hiểm Thất nghiệp và Bồi thường cho Người lao động để gây tổn hại cho các chương trình quan trọng đó. Khi các tiểu bang cạnh tranh để giành được việc làm từ các doanh nghiệp, người lao động phải chịu sự giảm sút về mức phúc lợi và số tuần đủ điều kiện. Các tập đoàn thực hiện việc giảm thuế và các yêu cầu khác từ các tiểu bang như một điều kiện về địa điểm. Các chính trị gia lên tiếng vì họ muốn được ghi nhận vì đã mang lại việc làm. Những khác biệt trong kế hoạch của các tiểu bang này đã dẫn đến mất khả năng thu hút việc làm vì thuế và phúc lợi cao trong hai chương trình này.
Điều gì sẽ làm cho dịch vụ chăm sóc sức khỏe của tiểu bang trở nên khác biệt?
Dự Luật Khanna chỉ có những yêu cầu tối thiểu đối với bất kỳ tiểu bang nào để được nhận tất cả các quỹ chăm sóc sức khỏe liên bang – Medicare, Phúc lợi Y tế Nhân viên Liên bang, Tricare, Medicaid, trợ cấp Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng. Mà đúng ra, dự luật Khanna buộc các tiểu bang phải khẳng định một cách chắc chắn bằng văn bản rằng chương trình chăm sóc sức khỏe của mình sẽ mang lại những phúc lợi tốt như những lợi ích mà những người thụ hưởng Medicare và các chương trình khác đã nhận từ liên bang trước đó. Sau đó, Bộ trưởng Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh mới có thể phê duyệt kế hoạch của tiểu bang và bàn giao kinh phí.
Chúng ta có thực sự muốn tước chính sách y tế khỏi chính phủ liên bang và trao nó cho các tiểu bang không?
Cần khẳng định rằng phúc lợi dành cho những người thụ hưởng Medicare sẽ vẫn tốt như trước nếu nằm trong sự quản lý của liên bang. Khi giao Medicare về các tiểu bang, trong dự luật Khanna đã hoàn toàn không nhấn mạnh rằng các chương trình Medicare Advantage (MA) phải tuân thủ luật yêu cầu các chương trình đó phải chi trả mọi thứ tương tự mà Medicare truyền thống chi trả. Các chương trình Medicare Advantage tư nhân đã trì hoãn và từ chối chăm sóc một cách vô lý vì chúng hạn chế quyền của bệnh nhân được gặp bác sĩ chuyên khoa, từ chối bệnh nhân tiếp cận các trung tâm cai nghiện tốt nhất, đuổi họ quá sớm và cấm tiếp cận các trung tâm xuất sắc như Mayo Clinic, MD Anderson và Sloan Kettering.
Luật quy định các chương trình MA phải chi trả những quyền lợi tương tự như Medicare truyền thống nhưng thực tế không phải vậy. Các chương trình MA đó chỉ khẳng định rằng họ sẽ chi trả cho chúng nhưng không ai, Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh cũng như Trung tâm Dịch vụ Medicare và Medicaid (CMS) hiện không thực thi luật này đối với các chương trình Medicare Advantage. Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh cũng như Trung tâm Dịch vụ Medicare và Medicaid cũng sẽ không có khả năng thực thi các điều khoản về lợi ích bình đẳng đối với các tiểu bang. Đó là một nhiệm vụ hành chính khổng lồ để giám sát hàng triệu giao dịch. Trung tâm Dịch vụ Medicare và Medicaid chỉ kiểm tra một tỷ lệ nhỏ các kế hoạch của MA.
Dự luật Khanna cũng yêu cầu các tiểu bang phải giảm tỷ lệ người không có bảo hiểm xuống dưới 5% trong vòng 5 năm. Đã có 10 tiểu bang có ít hơn 5% người không có bảo hiểm! Nhưng với những tiểu bang khác có số lượng người không có bảo hiểm khá cao sẽ không phải làm bất cứ điều gì vẫn nhận được khoản tiền liên bang bất ngờ này.
Một số người ủng hộ dịch vụ chăm sóc sức khỏe một người chi trả tại tiểu bang đang thúc đẩy dự luật Khanna. Thất vọng về nỗ lực quốc gia nhằm giành được Medicare được cải thiện cho tất cả mọi người, họ dự đoán rằng phải có các bước trung gian trong đó các tiểu bang ban hành dịch vụ chăm sóc sức khỏe cho một người trả tiền và ở một thời điểm nào đó, các tiểu bang khác sẽ làm theo và khi đó quốc gia sẽ giành được dịch vụ chăm sóc sức khỏe cho một người trả tiền. Họ đưa ra ví dụ của Canada, bắt đầu với Saskatchewan, là tỉnh bang từng ban hành cơ chế thanh toán duy nhất và cuối cùng nó được thực hiện trên toàn quốc.
Nhưng luật Canada rất khác với luật hiện hành ở Hoa Kỳ. Canada không có luật chăm sóc sức khỏe liên bang vào thời điểm Saskatchewan ban hành chính sách chi trả một lần. Hoa Kỳ có các kế hoạch chăm sóc sức khỏe liên bang sẽ phải phá sản để có tiền tài trợ cho các tiểu bang—một cái giá đắt phải trả cho khả năng rất mong manh là một tiểu bang có thể khắc phục được các hạn chế về thuế cần thiết và ngân sách cân bằng đặt ra tất cả các chính sách xã hội tốt của tiểu bang.
Medicare là chương trình tốt nhất hiện nay cho hàng triệu người Mỹ—được tài trợ công khai và dành cho tất cả mọi người. Nó đã bị thiệt hại do tư nhân hóa, do Trung tâm Dịch vụ Medicare và Medicaid (CMS) thúc đẩy, đã chuyển giao nó cho Medicare Advantage, vốn cổ phần tư nhân, vốn mạo hiểm và các Tổ chức Chăm sóc có Trách nhiệm. Một phong trào năng động hiện đang được xây dựng để chống lại quá trình tư nhân hóa đó.
Không có chương trình nào—ngoài chương trình quốc gia, phi lợi nhuận, người trả tiền một lần hoặc dịch vụ y tế quốc gia—có thể khắc phục cuộc khủng hoảng chăm sóc sức khỏe hiện nay.
Tiểu bang sẽ chi trả như thế nào cho người thụ hưởng Medicare đi du lịch trải qua mùa đông ở những nơi có khí hậu ấm áp hơn? Tiểu bang sẽ bảo vệ như thế nào cho một công nhân làm việc xuyên tiểu bang nhưng vẫn sống ở tiểu bang hoặc ngược lại? Tiểu bang sẽ chi trả như thế nào cho những người lao động hiện đang tham gia chương trình phúc lợi sức khỏe của người sử dụng lao động trên toàn quốc? Có rất nhiều câu hỏi và không có câu trả lời nào có thể thỏa mãn được.
Giả định đáng ngờ là một khi một số tiểu bang vượt qua người trả tiền duy nhất, những tiểu bang khác sẽ thấy điều đó là tốt và cả nước sẽ chuyển sang người trả tiền duy nhất. Điều đó đã không xảy ra với thương lượng tập thể của công chức hoặc với việc mở rộng Medicaid. Điều đó đã không xảy ra với quyền sinh sản hoặc quyền bầu cử.
Một khi các tiểu bang giành được quyền kiểm soát tất cả số tiền chăm sóc sức khỏe đó—làm cách nào chúng ta có thể lấy lại được số tiền đó ở cấp quốc gia? Các tiểu bang sẽ có được lợi ích chính trị muốn giữ số tiền đó. Trách nhiệm của liên bang về chăm sóc sức khỏe sẽ không còn—làm tổn thương tất cả người Mỹ và khả năng tiến tới hệ thống Medicare Cải tiến cho Tất cả mọi người trên toàn quốc cũng sẽ không còn.
Các tiểu bang phải đối mặt với những rào cản cao hơn nhiều để tiếp cận người trả tiền duy nhất so với chính phủ liên bang. Các tiểu bang phải cân đối ngân sách của mình, nhưng chính phủ liên bang thì không. Ở các tiểu bang, chăm sóc sức khỏe sẽ phải cạnh tranh với giáo dục, đường sá, chăm sóc trẻ em và rất nhiều mục đích xã hội xứng đáng. Các tiểu bang sẽ gặp nhiều thách thức pháp lý, nhưng Medicare đã được Tối cao Pháp viện chấp thuận. Chương trình Medicare Cải tiến cho Tất cả có thể được khai triển nhanh chóng sau khi ban hành giống như Medicare truyền thống đã được thiết lập và hoạt động.
Lời kết:
Không có chương trình nào—ngoài chương trình quốc gia, phi lợi nhuận, người trả tiền một lần hoặc dịch vụ y tế quốc gia—có thể khắc phục cuộc khủng hoảng chăm sóc sức khỏe hiện nay. Trong trận đại dịch, đất nước đã mất hơn một triệu người – 300.000 người trong số đó do thiếu dịch vụ chăm sóc sức khỏe toàn dân. Đã đến lúc phải đối mặt với thực tế rằng không gì khác hơn việc loại bỏ các ngành vì lợi nhuận ra khỏi lãnh vực chăm sóc sức khỏe sẽ cho phép người Mỹ tạo ra hệ thống chăm sóc sức khỏe nhân đạo, nhân ái mà mọi người ở Hoa Kỳ đều xứng đáng được hưởng.
Những chính trị gia khẳng định rằng hiện tại không thể thông qua Medicare Cải tiến cho Tất cả và đề nghị thay vào đó chúng ta nên làm điều gì đó khác. Bởi vì họ đang muốn rũ bỏ trách nhiệm liên bang đối với sức khỏe của người Mỹ, họ muốn chuyển giao tiền về các tiểu bang tự giải quyết lấy. Người Mỹ cần lên tiếng và nói thật to với Ro Khanna rằng: “Hãy làm việc để thông qua Dự luật Medicare Cải tiến cho Tất cả và đừng giao Medicare cho các tiểu bang”.
Việt Linh
https://podcasts.apple.com/us/podcast/medicare-for-all/id1495258623
https://www.visionretirement.com/articles/irmaa-medicare-surcharges
https://www.commondreams.org/opinion/state-level-medicare-for-all