Phim Đoá Hoa Mong Manh thành công lớn trong tuần lễ trình chiếu đầu tiên tại California

0
2456

Tại San Jose, một phần do những duyên lành, các bạn Nguyễn Vũ Nguyễn Vũ Nhã, Nguyễn Tư Phương, Thao Vinh đã hăng hái hỗ trợ cho Nhật Hạ và đoàn làm phim!

Trong ngày chiếu khai trương tại AMC theaters, Eastridge, 3/28/2024, khách đến quá đông, BTC phải mướn thêm rạp. Cô Vĩnh Thanh Thảo, người điều hợp -cùng hơn 10 tình nguyện viên -đã phải vất vả nhiều trong việc tiếp tân. Khách đi dự ăn mặc sang trọng như đi dạ tiệc. Khán giả ái mộ vây kín tài tử Mai Thu Huyền và Đức Tiến để chụp hình.

Trong rạp, tôi nghe hơn năm lần có những tràng pháo tay tán thưởng, nhất là lúc cuối phim. Nhiều khán giả cho biết họ đã khóc.

Ngày hôm sau, trong lúc Mai Thu Huyen Thu Huyền đã phải đi từ 4AM cho kịp hẹn xuất khai trương ở Texas, Nhật Hạ Hạ đi cà phê với thân hữu và giới truyền thông, cô và Vĩnh Thao Vinh Thanh Thảo, vừa nói chuyện, vừa nhận đặt vé cho những xuất chiếu sắp tới trong tuần, bận không xuể!

Được biết các xuất hát ở Orange County trong tuần đã được đặt trước, đầy chỗ. San Jose trong hai ngày sau đó cũng vậy. Hôm nay cũng là ngày phim Đ H MM đoạt được giải thưởng điện ảnh thứ 9.

Đây là điều bất ngờ đáng ngạc nhiên cho một cuốn phim Việt Nam hoàn toàn được thực hiện và đầu tư tại Mỹ!

Tôi xem phim này lần thứ 3 và là lần đầu tiên tại rạp lớn, do đó có thể nhận xét thêm vài điều hay của phim:

Nhạc phim do Lê Thanh Tâm đảm nhận, rất đặc sắc, rất có nét “nhạc phim”

Tôi thích lối diễn xuất của các diễn viên trong phim, không nhiều cường điệu, kịch cỡm. Tôi thích Trizzie Phương Trinh, hilarious nhưng rất tự nhiên, sống động. Mai Thu Huyền rất xuất sắc trong vai người vợ có quyền lực nhưng đau khổ vì ghen, lại vừa phải tỏ ra đẳng cấp trong vị trí của mình. Nét lạnh lùng -nhan sắc của cô vô hình trung lại hỗ trợ thêm cho vai diễn. Vai nam Quốc Cường cũng thế, trình độ, lịch lãm, đậm nét “điện ảnh”. Tôi rất thích Maya, rất “Tây” nhất là khi diễn tả cảm xúc trong những cảnh bối rối, đau khổ, cô quay đầu, một lần, một chút thôi, lộ cảm xúc, rồi lần thứ hai mới quay hẳn đầu, tăng thêm cường độ nữa cho trọn vẹn, như thể tích tụ cảm xúc của mình (và cũng của khán giả. Các vai khác cũng đều trọn vẹn.

Cái hay là phim không cố tình làm quá đáng mọi diễn xuất, diễn biến, nhưng vẫn làm khán giả cuốn hút theo câu chuyện. Một phần do ở truyện phim, đối thoại và ráp nối (edit) mà phần lớn là do Nhật Hạ đảm nhận. Truyện phim phản ảnh một phần cuộc đời của cố ca sĩ Ngọc Lan, nên tự nó đã là một câu chuyện đặc biệt.

Có ba bài nhạc, khi đưa vào phim, rất hay:

– Dạ Khúc (Quốc Bảo – đoạn giữa phim)

– Thả Tình (Huỳnh Thái Bình-lúc gần chót)

– Cho em quên tuổi Ngọc (Lam Phương – bài cuối cùng)

Những bài này, lúc bình thường không gây cảm xúc nhiều lắm, nhưng khi được vào phim trong những khoảnh khắc nhiều xúc động, phim có thể nói giùm và làm thăng hoa bản nhạc nhiều hơn nữa. Bài Thả Tình của Huỳnh Thái Bình làm nhạc, lời Nhật Hạ, là bài nhạc ít được biết đến hơn hai bản trên, nhưng đối với tôi, là bài nhạc đáng để ý nhất trong số mười mấy bài được trinh bày trong phim qua giọng hát Nhật Hạ.

Nhiều người thích. Chê thì chưa thấy. Nhưng tôi đoán khi nào phim được chiếu rộng rãi, sẽ có nhiều phê bình hay/dở khác nhau. Xin dành những phê bình cho cộng đồng phê bình mọi nơi.Tôi chỉ biết phim của bạn mình làm và một số bạn đóng phim, được giới phê bình/sản xuất ngoại quốc khen, lại được giải thưởng, thì có lẽ ai cũng nên đi xem, rồi hay dở, bàn sau, nhé!         

Trần Quảng Nam